Thursday, March 25, 2021

Where does my son live?

 https://brightquang.blogspot.com/2021/03/con-o-phuong-nao.html

https://brightquang.blogspot.com/2021/03/con-o-phuong-nao.html

Con O Phuong Nao

 <br>Con Ở Phương Nào<br>

Copyrights by Bright Quang B.A<br>
Tác giả giử bản quền, bất ai cũng không được quyền chuyển dịch ý và lời<br><br>
Tất cả nhạc đệm trong vở kịch “Con Ở Phương Nào” đều dùng nhạc của Hàn Sĩ Nguyên và lời Bright Quang B.A .<br><br>
Màn I
Cảnh I<br>
Sân Khấu: Cây vú sừa đổ trốc gốc, đè lên cây dừa non, tàu lá nằm vắt vẻo, bên ngôi nhà ngói đỏ, bên trong lỏng chỏng bộ bàn ghế tre. <br><br>
Việt: ngồi nhấm nhí ly rượu, ngâm thơ :<br><br>
Việt: <br><br>
Đời chỉ đẹp khi đời ta còn rượu<br>
Trăng leo rào chung tửu hòa ca<br>
Đời là ta phải vị tha<br>
Dĩ hòa vi quí chính là yêu nhau<br>
Nay ta sống mai sau con cháu<br>
Không sả suồng quí báu hơn xưa<br>
Nay ngồi chiếc ghế đong đưa<br>
Nhìn trăng leo cửa sao thưa tìm về<br><br>
Bão: tên du kích tay cầm súng A.K.47, đầu đội nón tai bèo. Mang dép râu, bận quần đùi cụt và chòang vải dù của Mỹ ngụy trang: <br><br>
Bão: <br><br>
Bắt nó lại đêm về xét xử<br>
Chính thằng nầy là lũ ác ôn<br>
Đánh cho nó ló cái khôn<br>
Tội theo Mỹ –Thiệu lại còn say sưa<br>
Đánh cho nó tránh chừa đồi trụy<br>
Đánh cho nó bỏ ngụy đừng theo<br>
Đánh cho lòi phổi lòi phèo<br>
Để làm gương sáng dân nghèo ta đây<br><br>
Thúy Hoa: là sinh viên Sàigon họat động cho Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việtnam, Chân mang dép râu, đầu đội nón cối, tay namg bãng đỏ và súng K.Ạ 47, đeo xách da đỏ hỏi Việt: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Anh hởi anh! Sao người đầy máu<br>
Em thấy anh đau thấu tim gan? <br><br>
Việt: đi khập khễnh tay ôm lồng ngực<br><br>
Việt: <br><br>
Đó là Cộng sản việt nam<br>
Cô nói giải phóng Miền Nam Hòa bình<br><br>
Thúy Hoa: bỏ súng ôm Việt vuốt ve an ủi: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Anh thương em lượng tình tha thứ<br>
Có một vài phần tử nhỏ noi<br>
Em đây họat động lâu rồi<br>
Không bao giờ thấy lằn roi Bác Hồ<br><br>
Việt: lấy tay đẩy Thúy Hoa ra xa và nàng bị ngả xuống: <br><br>
Việt: <br><br>
Cô còn bồi với tô gì nữa? <br>
Trong bóng đêm tắt lửa làm chi? <br><br>
Thúy Hoa: lom khom ngồi dậy và ôm chân Việt và khóc nức Nở: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Đó là chân lý em đi<br>
Con đường Cách mạng sáng soi tuyệt vời<br><br>
Việt: đẩy hất Thúy Hoa ngả về phía trước: <br><br>
Việt: <br><br>
Cô hãy cút nơi đây thật sớm<br>
Tôi không ngờ gởi tấm tình thương<br>
Cho người phản bội quê hương<br>
Miệng luôn lớn tiếng là thương nước nhà<br><br>
Thúy Hoa: bò trườn dậy lại gần Việt, hai tay ôm chân Việt: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Anh hiểu cho lòai hoa đất Việt<br>
Ngày đơm nắng ấm, tối nhờ sương<br>
Hoa nầy vẫn một sắc hương<br>
Dầu cho thời thế, quê hương thăng trầm<br><br>
Việt: hai tay ôm đầu: <br><br>
Việt: <br><br>
Khi cô thích tối tăm ngỡ sáng <br>
Chốn nghèo cùng vẫn nói quang vinh<br><br>
(Lúc nầy Đại tá Việt cộng xuất hiện và Thúy Hoa chào) <br><br>
Thúy Hoa: nhìn thấy thượng cấp và nói: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Chào Đại tá, tôi kính trình<br>
Nơi đây là chỗ gia đình thân thương<br><br>
Việt: nhìn thấy tên cán bộ Việt cộng và hỏi: <br><br>
Việt: <br><br>
Ông là Phường Việt gian Cộng sản<br>
Đến nơi đây tìm bắt lương dân? <br><br>
Ðại tá Phán: đầu đội nón cối, chân mang dép râu, vai mang xách da đen và đeo súng lục, răng hô và dáng người hốc hác vì ở trong rừng mới ra: <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Nhà bà Phán hởi người thân? <br>
Việt: <br><br>
Tại sao ông hỏi lương dân làm gì? <br><br>
Thúy Hoa: Vội vã trả lời: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thưa đồng chí đây con bà Phán<br>
Căn nhà nầy bà Phán tạo nên<br>
Vươn lên từ kiếp nghèo hèn<br>
Với nghề lương thiện nuôi con đàng hoàng<br><br>
Ðại tá Phán: dưa hai tay đón lấy việt: <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Hởi con ngoan cha từng thương nhớ<br><br>
(Lúc nầy Bà Phán với mẫu người lịch sự, mặc áo bà ba màu theo lối người Man bộ, chạy ra mung chồng vừa hồi kết …)<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Anh! Anh sức khỏe quá dồi dào<br>
Thấy anh mình ngỡ như đào<br>
Tỏa ngàn hương sắc bước vào ngày xuân<br>
Đời em đây gian truân lắm nỗi! <br>
Khép cửa tình đón đợi tình anh<br>
Tảo tần sương gió, nắng hanh<br>
Nuôi con khôn lớn tặng anh vừa lòng<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đời của anh thân tàn ma dại <br>
Cóc đách cần tài sản giàu sang <br>
Anh yêu chủ nghĩa đại đồng<br>
Gia tài sự nghiệp em mong làm gì? <br>
Anh mơ ước ngày mai em đến<br>
Tự tay mình dâng hiến toàn gia<br>
Góp phần xây dựng nước ta<br>
Là đài hạnh phúc Bác Hồ hoan hô<br><br>
Bà Phán: trề môi, ngúyt mắt; <br><br>
Ông ra đi bỏ nhà xiêu nát<br>
Bỏ liểu gây không gío đến thăm<br>
Tôi đây lặn lội tảo tần<br>
Nước trong đã biến hóa dần san hô! <br>
Lấy nước lã khuấy hồ sao được! <br>
Tài sản nầy nước mằt mồ hôi<br>
Bàn tay tôi tạo lâu rồi
Máu tôi thành ngói của ngôi nhà nầy<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Tôi ra đi làm theo lời Bác<br>
Giử quê hương non nước của mình<br>
Bác ta trải ánh bình minh<br>
Muôn nhà hạnh phúc thắm tình đơm hoa<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Bác dạy ông theo Nga bán nước<br>
Bác dạy ông đón rước Trung Hoa<br>
Bác dạy cướp của vợ nhà<br>
Đất dân cướp sạch sơn hà xác xơ<br><br>
(Lúc nầy, Nam con trai của ông bà Phán, là học sinh lớp 12 chạy về vui mừng …)<br><br>
Nam: <br><br>
Ba của con quá gầy hãy má? <br>
Thân phong trần dạ đá sắt son<br>
Má ơi thương lấy tình con<br><br>
Nghe ba dâng của Đảng còn biết ơn! <br><br>
(Lúc nầy Bắc bước vào với đẳng cấp Thiếu úy Việt Nam cọng Hòa vừa thua trận về, mặt mày ủ rũ, mặc áo sơ mi trắng, quần nhà binh, mang đôi dép lào) <br><br>
Bắc: <br><br>
Ba đã về thương con bảo lãnh<br>
Tạm ở nhà sinh sống thời gian<br>
Ðại tá Phán; <br><br>
Sĩ quan, lính ngụy Sài gòn<br>
Tập trung cải tạo, mang cơm bảy ngày<br><br>
Bà Phán: ngất xiủ…<br><br>
Hởi đất trời! Trời cao thấu hiểu? <br>
Hăm bốn năm con thiếu tình cha<br>
Cha con gặp mặt bôn ba<br>
Đưa con cải tạo gọi là thương con! <br>
Ông chà đạp tình thương con vợ<br>
Hâm bốn năm than thở đợi chờ<br>
Tình con, nghĩa vợ tôn thờ<br>
Ngờ đâu ông lại bày trò yêu ma<br>
Tôi không ngờ lòng người thay đổi<br>
Dễ hơn mây nhóm tựu trên trời! <br><br>
Việt: đến quì và nâng Bà Phán dậy: <br><br>
Mẹ ơi! Mặc kệ thế đời<br>
Tình yêu của mẹ sáng ngời như gương<br>
Cha con có tầm thường đến nỗi<br>
Đem tình nhà đổi lấy ngoại bang<br>
Quên nguồn hạnh phúc thiêng liêng<br>
Theo con đường đỏ búa liềm Liên sô! <br><br>
Bà Phán: Ngả trong vòng tay của Việt và khóc nức nở: <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Mẹ hy vọng nước nhà thống nhất<br>
Cảnh gia đình đòan tụ hoan ca<br>
Ngờ đâu biến động xảy ra<br>
Con đương tư tưởng bất hòa như răng! <br><br>
Việt: <br><br>
Mẹ bỏ hết đừng tha thiết nữa<br>
Hãy cùng con tìm ngõ vượt biên<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Ra đi mẹ thấy buồn phiền<br>
Tình yêu con đó như liềm cắt hoa<br><br>
Thúy Hoa: nhào tới ôm Việt và khóc sướt mướt, đệm bản nhạc "Anh viết tên Em" <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Anh không thể rời xa em được<br>
Không một ai cắt đứt tình yêu<br>
Bao nhiêu kỷ niệm sớm chiều<br>
Đã cao hơn núi và đầy như sông<br>
Khung đại học mùa bông phượng nở<br>
Anh dìu em nhặt cánh hoa rơi<br>
Rồi anh đưa mắt lên trời<br>
Chỉ đôi chim lượn bên bờ vai nhau<br>
Anh đã nói tình yêu mình đó<br>
Đẹp tuyệt vời hơn cả trăng sao<br>
Anh luôn mơ đến ước ao<br>
Chúng mình mãi mãi vai kề bên nhau<br>
Giờ anh nói chia tay dễ quá<br>
Đi vượt biên tìm kiếm tự do<br>
Quên đi câu hẹn lời hò<br>
Xe duyên kết tóc một đời em yêu <br><br>
Việt: Vỗ về Thúy Hoa rất trìu mến …<br><br>
Anh xin lỗi em yêu tha thứ<br>
Bối cảnh nầy ai đã tạo nên? <br>
Bớ Người, Người quá mau quên<br>
Bỏ quên tình nước, rước quân thù vào<br>
Anh không thể nhìn vào hạnh phúc<br>
Trong gia đinh như hố phân tro<br>
Con đường thức hệ giằng co<br>
Của ba gìong thác chưa hòa được nhau<br>
Nếu tự do như bầu dưỡng khí<br>
Em tôn thờ học thuyết lê-nin<br>
Chủ nghĩa tư bản em quên <br>
Học thuyết yêu nước anh luôn tôn thờ<br>
Đó là quyền tự do bình đẵng <br>
Sao con người không kính trọng nhau<br>
Sao đem tai ách khổ đau<br>
Tròng lên dân Việt tạo điều điêu linh? <br><br>
Thúy Hoa: ngả mình trong vòng tay âu yếm của Việt 🙁 Ban nhạc hòa tâu bản "TÌNH DÔI TA"<br>
Nhạc sĩ Việt tặng cho Thúy Hoa...) Ca từ
TÌNH ĐÔI TA (Slow Mozart) <br><br>
Anh đón đưa em <br>
Qua cầu Sông Trà<br>
Hai tâm hồn, <br>
Cùng nhìn về một huớng<br>
Đưa mắt dõi xa xăm,
Kìa khóm trúc quê nhà<br>
Anh hát em ca<br>
Dưới ánh nắng tà<br>
Em hồn nhiên, <br>
Như nụ hoa vừa nở<br>
Tình em là suối nguồn, <br>
Trăm năm ngát hương hoa<br><br>
Rồi ngày tháng trôi qua<br>
Dòng đời chia đôi ngã<br>
Anh vui bước quân hành<br>
Đêm say, ngủ trường đình<br><br>
Nhìn trăng treo đầu súng<br>
Nhớ nhịp võng quê nhà<br>
Nhớ em, chưa tròn mộng<br>
Thương lam lũ mẹ già<br><br>
TRỞ LẠI TỪ ĐẦU<br><br>
========================
Nghe gió đưa huơng<br>
Cung đàn xa vọng<br>
Người yêu ơi, <br>
Đêm nay say, tuý ngọa sa trường<br>
Một lần nên chồng vợ, <br>
Trăm năm hoài tơ vương<br><br>
Bright Quang<br><br>
Thúy Hoa:
Chúng mình như sáng với đêm<br>
Không pha lẫn lộn trắng đen bao giờ<br>
Em ngoan ngõan tuân theo tiếng gọi<br>
Của con tim khối óc của em<br>
Tự do, bình đẳng, nhân quyền<br>
Em luôn tôn trọng là quyền thiêng liêng<br><br>
Việt: <br><br>
Tình yêu anh như gừng với muối<br>
Anh một lòng yêu nước thương dân<br>
Không đem dân nước bán buôn<br>
Rước người ngọai quốc phá thôn xóm mình<br>
Thể như anh lòng chung ý thủy<br>
Yêu em rồi yêu mãi ngàn năm<br>
Dẫu cho sông núi xóa mòn<br>
Con tim máu đỏ gói tròn bóng em<br><br>
Ðại tá Phán: đi qua đi lại quá hậm hực vì thấy Việt và Thúy Hoa quá say đắm măng tình …<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Nầy đồng chí búa Liềm của đảng<br>
Nó sẳn sàng cán chết đời cô! <br>
Đảng viên Cách Mạng điên rồ<br>
Đạo đức hủ lậu yêu người ngụy dân! <br><br>
Thúy Hoa: chỉ tay vào Ðại tá Phán: <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Vừa đồng chí, vừa là dâu thảo<br>
Lấy tình thương cảm hóa Việt nào<br>
Đừng đem hình bóng cờ sao<br>
Để mà khủng bố một người nghệ nhân<br>
Cảm hóa dân không cần bạo lực<br>
Lấy nhân tâm chinh phục đồng bào! <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Chúng ta con cháu Bác Hồ<br>
Việt nầy là ngụy ta tề nó đi<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Đảng chà đạp quan liêu phong kiến<br>
Mở con đường bình đẳng thương yêu<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Việt nầy không xứng nồi niêu<br>
Bản thân gốc ngụy nói điều nhân sinh<br><br>
Nam: nhí nhảnh chạy vào<br><br>
Nam: <br><br>
Thưa Ba Má nhà mình có phúc<br>
Được nước nhà bao cấp tùm lum …<br><br>
Việt: <br><br>
Bao dân một kiếp cùng bần<br>
Đừng ăn thịt cá đau gan, dạ tràng …<br><br>
Bão: tên du kích vừa kết nạp ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi cộng sản Bắc việt xâm chiếm Miền Nam Việtnam... <br><br>
Bão: <br><br>
Lệnh tòa án Nhân Dân đưa xuống<br>
Tôi đến đây tiếp quản nhà nầy<br>
Giờ tôi thông báo quí ngài<br>
Mau mau dời khỏi đi ra khỏi nhà<br><br>
Bà Phán: nghe nói ngất xỉu và ngả vào đứa con trai tên Việt: <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Hởi đất trời bây giờ tôi ở<br>
Chốn phương nào che chở tấm thân<br><br>
Ðại tá Phán: rất đắc chí và cười khúc khích<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Vào làng kinh tế tảo tần<br>
Khai hoang lập ấp dần dần vinh hoa<br><br>
Màn II<br>
Cảnh II: <br><br>
Núi rừng trùng trùng điệp điệp, bóng một người đi trên lưng đồi, xà gạt vác trên vai lưng đeo gùi, đang lần bước xuống núi. Một góc phông, một tháp canh có người du kich tay cầm súng, trong tư thế sẳn sàng chiến đấu. San sát những túp lều tranh lụp sụp của vùng kinh tế mới…<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Núi rừng đây người sao xa vắng<br>
Sống nơi đây hay chốn diêm vương<br>
Hay là trong chốn khám đường<br>
Đền bù gian khổ cho chồng ta chăng? <br>
Việt Nam! con ở Phương nào nhỉ? <br>
Nở lòng nào bỏ mẹ đơn côi! <br>
Các con Nam Việt Bắc ôi! <br>
Con ở Phương nào, Phương nào hởi con! <br><br>
Việt: đang mang gùi rau lá rừng chạy vào quì xuống trước mặt Bà Phán …<br><br>
Việt: <br><br>
Cha bỏ mẹ theo đường Karl Marx<br>
Nay tìm về đọat cướp gia cư<br>
Tình nhà nhu thể mấn hôi<br>
Mở ra thì thúi, nhặng bay dầy nhà! <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Thôi con bỏ chuyện nhà đừng nhắc<br>
Ăn khoai nầy thay chén cơm ngon<br><br>
Bão: tên du kích, mang súng A.K 47, đầu đội mũ tai bèo, chân mang dép râu vội vả bước vào căn nhà lều kinh tế mới của Bà Phán …<br><br>
Bão: <br><br>
Mau mau tranh thủ lên non<br>
Phá rừng đốt rẫy sao còn ngồi đây? <br><br>
Việt: <br><br>
Người đang ăn ông trời né tránh<br>
Huống chi anh làm nắng làm mưa? <br><br>
Bão: Một tay cầm súng A.K 47 và một tay chỉ vào Việt và nói …<br><br>
Bão: <br><br>
Mầy ngồi nói gịong móc câu<br>
Ông đây có súng đập tưa cái đầu<br>
Đồ ngoan cố sẵn dầu và lửa<br>
Đốt nhà mầy cho biết tay tao<br><br>
Bà Phán: sợ tên cán bộ Việt cộng, vừa lạy van xin nó và khuyên con trai của bà là Việt: <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Con thương mẹ bịt tai làm điếc<br>
Mồn gỉa câm, mặt cúi làm ngơ<br>
Nằm gai nhấm mật nuốt cay<br>
Tập làm Vương Tiễn, Phù Sai xem nào! <br><br>
Việt: Ôm mẹ khóc sướt mướt và nói<br><br>
Việt: <br><br>
Nhà không gạo đi lao với dịch<br>
Mẹ ở nhà cơm nước đâu ăn! <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Con ơi! Con chớ băn khoăn<br>
Như lòai chim cá đâu cần thóc kho<br>
Con lên đường lao tù tập dịch<br>
Lương thực nầy mẹ trích cho con<br>
Tuần sau mẹ bới sắn gòn<br>
Và bòn ít muối con ăn đủ kỳ<br><br>
Việt: <br><br>
Từ gỉa mẹ con đi một tháng<br>
Chúc mẹ hiền khỏe mạnh bình yên<br>
Mẹ vui chớ có buồn phiền<br>
Quên người phản bội cha hiền mẹ ơi! <br><br>
Màn 3<br>
Cảnh II<br><br>
Cảnh căn nhà bà Phán ban đầu, Đại tá Phán đang làm việc, cúi đầu xem hồ sơ nghiêt ngã, bên cạnh là chiếc giường hộp... thì Bão vào thưa …<br><br>
Bão: <br><br>
Thưa đồng chí tôi thi hành lệnh<br>
Việt đi tù Bà Phán bấp bênh<br><br>
Ðại tá Phán: ngẩn mặt lên cười hai tay vuốt mặt, ông ta rất rạng rỡ …<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Tôi đây trọng thưởng hoan nghênh<br>
Đợi ngày Quốc khách anh lên quân hàm<br><br>
Thúy Hoa: ngồi trong chiếc lu bằng sứ thật lớn và có người công an mật báo chở bằng xe đạp trèo ra khỏi lu …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thưa Đồng chí việc làm trở ngại<br>
Bọn ngụy dân chúng nó xuống đường<br>
Chúng không đồng ý hiệp thông<br>
Giao nhà giao đất ruộng vườn cho ta<br>
Cùng các đám Cao đài, Hòa hảo, <br>
Nhóm Huyền Quang, Quãng Độ xuống đường<br>
Có cả đám đạo tin Lành<br>
Và Thiên chúa giáo hiệp thương xuống đường<br><br>
Ðại tá Phán: trở mặt cau có, hai tay chống nạnh quay nồi đi đi lại lại đáp lầm bần và lên gịong…<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Sao đồng chí khẩn không trương báo cáo<br>
Đêm xe tăng trấn áp cho rồi …<br><br><br>
Thúy Hoa: trong tư cách sợ hải và nói …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thưa đồng chí tôi hải hồi<br>
Chúng vây bắt đánh, trốn ngồi trong lu<br>
Nhờ du kích gỉa vờ khuân vác<br>
Khiêng tôi về mới thóat vòng vây…<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thế thì đồng chí có hay<br>
Chiếu theo pháp lệnh là bay cái đầu? <br><br>
Bão: <br><br>
Thưa đồng chí lũ đầu trọc lóc<br>
Chúng xuống đường đòi lại chùa am<br>
Xé cờ đả đảo am sàm<br>
Tôi chờ xin lệnh đi làm khẩn trương<br><br>
(hóa trang đòan xe tăng T54 và súng đại liên..) <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đem xe tăng chận đường nghiền nát<br>
Súng A.k, bắn chết chúng đi<br>
Số còn sống sót còng tay<br>
Đem vào cải tạo chặt bay cái đầu…<br>
Này Thúy Hoa nghe đây cho rõ<br>
Tội của cô đã rỏ trắng đen<br>
Do tôi thiện chí can ngăn? <br>
Cấp trên ân xá cho cô lần nầy…<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Ơn Đại tá lòng đây đa tạ<br>
Và hôm nay xin thả tôi ra<br>
Mong về lo việc cửa nhà<br>
Công, dung, ngôn, hạnh hiến hòa đảm đang<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đảng khoan hồng mong nàng tiến bộ<br>
Chớ cô sao biện bạch rút đơn<br>
Rồi từ bỏ Đảng, giận hờn<br>
Thúy Hoa hiểu rõ con tim tôi nào! <br><br>
Thúy Hoa: trong tư cách sợ hải và lo âu (Nhạc hòa tấu bài "ANH VỀ
THĂM QUÊ EM" bởi tâm trí Thúy Hoa nhớ lại bóng Việt lúc về thăm Thúy Hoa và sáng tác bài nầy tặng cho Thúy Hoa) <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Con xin lạy bác cho ơn phúc<br>
Việt con trai hai bác sanh ra<br>
Con thề với Việt giấy hoa<br>
Trăm năm giữ trọn tình yêu ban đầu<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Giờ không nói con dâu gì cả<br>
Cô phải là đối tượng của tôi<br>
Hoa ơi! Đừng nghĩ xa xôi<br>
Cô không thóat khỏi vòng tay ngọt ngào! <br><br>
(Ôn Phán đang đuổi bắt Thúy Hoa quanh lòng vòng trong phòng đến đường cùng Thúy Hoa bị ngã trên giường…, đồng thời bốn người che cho ông Phán và Thúy Hoa diễn tuồng khi vủ công cầm bốn góc mùng che muỗi và rung, trong mùng Ðại tá Phán đang cưỡng hiếp Thúy Hoa…trong lúc đang cưỡng hiếp bấc thình lình con trai út ông bà Phán tìm ông Phán tức là Nam vội vã đi tìm cha…gõ cửa<br><br>
Nam:
Tốc…Tốc…Tốc… cho vào được không? <br><br>
Ðại tá Phán: khi nghe tiếng gỏ cửa thì vội vã, lật đật bận quần áo không kịp và bận lộn quần dài đen dài của Thúy Hoa còn Thúy Hoa vộ vã bận quần lính của ông Phán và trốn dưới gầm bàn…<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đồ quỉ sứ về để làm chi? <br>
Nam: <br><br>
Thưa ba chẳng có chuyện chi. <br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thì mầy ra khỏi chớ về làm chi? <br><br>
Nam: lớn tiếng với cha là Ðại tá Phán …<br><br>
Nam:
Làm cách mạng vì nhà, vì nước<br>
Nhà đã tan cha rước thờ ai? <br><br>
Ðại tá Phán:
Bớ Nam là đứa con trai<br>
Lại đây cha bảo con trai vài điều<br>
Con tranh thủ lập nhiều chiến tích<br>
Đến tháng sau kết nạp đảng viên<br><br>
Nam: <br><br>
Thưa cha đảng cướp, Đảng điên<br>
Đảng dạy bỏ vợ, vơ tiền lương dân <br>
Đảng dạy cha báo đền ơn phước<br>
Cướp đất dân, thánh thất chùa thờ<br>
Nhà chùa đóng cửa cấm vào<br>
Thầy chùa, tu sĩ đưa vào nhà giam? <br><br>
Ðại tá Phán: tìm đùm chìa khóa chạy qua chạy lại tủ mở lấy một bó tiền và nói …<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Con ngoan ngoãn đừng làm lớn chuyện<br>
Trung Ương đảng sẽ cách chức cha<br>
Đời cha sẽ sớm thành ma<br>
Vinh quang phú quí sẽ vào nhà ai ? <br>
Con hãy cầm vài ba xấp bạc<br>
Để tiêu xài công tác hởi con! <br><br>
Nam: giận cả tím người và cầm lấy bạc vừa xé vừa tung lên cao và nói …<br><br>
Nam: <br><br>
Bạc… Bạc… bạc…, xúi lòng con<br>
Đổi ngọt thành đắng lại còn hại nhau<br>
Ông có biết mẹ đau gần chết…<br>
Ông vui đùa cưỡng hiếp nhân viên<br>
Quên lời Bác dạy Đảng viên<br>
Phục vụ non nước dân hiền ưu tiên<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đàn bà già như liềm lụt lưỡi <br>
Mẹ con gìa thi chết có sao? <br><br>
Nam: <br><br>
Anh con thì ở trong lao! <br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Nó đi cải tạo là tao vui mừng<br>
Nam: <br><br>
Còn Bắc chết tan thành nhiều mảnh<br>
Đi thaó mìn đất thánh của ba<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đó là tự nó đặt ra<br>
Chạy theo Mỹ Thiệu chớ ba biết nào<br><br>
Nam: <br><br>
Tại vì ba chạy theo ngọai quốc<br>
Rước Liên sô, Trung Quốc ngọai bang<br>
Xúi dân tạo chiến, phá thành<br>
Biết bao tan tóc khổ cùng cho dân? <br>
Con không ngỡ da Vàng, Mũi tẹt<br>
Con không ngờ bôi mặt đá nhau<br>
Gà cùng một mẹ bôi mày<br>
Chạy theo ngọai quốc trở về hại nhau! <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thờ ngoại bang có tự do<br>
Hòa bình, hạnh phúc thì mầy nghỉ sao? <br><br>
Nam: <br><br>
Ăn vỏ dưa thấy vỏ dừa chán ngấy<br><br>
Bão: gõ cửa xin vào gặp Ðại tá Phán: <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Mời đồng chí cứ việc vào<br>
Nói nghe công tác ra sao? <br>
Ở làng cải tạo đã đào mấy kênh? <br><br>
Bão: <br><br>
Thưa đồng chí, xâm xòang nhiều quá! <br>
Tiêu chuẩn tù còn có sáu cân<br>
Làm sao àn đủ xoay vần<br>
Cầm hơi một tháng để làm nên sông<br>
Còn ngày công khẩn trương sớm tối<br>
Sức tù nhân cống hiến cho mình! <br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thật là đồng chí vô tình<br>
Nó ăn đầy đủ hại mình, phá lao<br>
Mình giết chúng tiêu hao sức khỏe<br>
Tránh tiếng kêu vi phạm nhân quyền<br>
Đảng ta coi trọng nhân quyền<br>
Không dùng súng bắn ngụy quyền, ngụy quân<br>
Để chúng nó chết dần kiệt sức<br>
Mình dễ sai không sợ trả thù<br>
Chớ còn có tội ở tù<br>
Là nơi thường xảy đủ trò óai oăm<br><br>
Bão: <br><br>
Tôi đề xuất việc làm thật mới <br>
Đồng chí nghe hạ ý như vầy<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đồng chí kể tôi nghe nào<br>
Đề xuất sáng kiến chớ hao gì mình<br><br>
Bão: <br><br>
Tạo điều kiện gia đình tiếp tế<br>
Tháng hai kỳ tiếp tế thức ăn<br>
Tăng giờ làm việc thông tầm<br>
Ban ngày không đủ góp phần làm đêm<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đồng chí về lập nên Phương án<br>
Bắn vài thằng bướng bỉnh làm gương<br>
Nếu thằng Việt nó chủ trương... <br>
Cầm đầu phản động tề luôn cho rồi …<br><br>
Bão: <br><br>
Chào đồng chí lòng tôi hiểu rỏ<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Việc thế nào đồng chí nói nghe<br>
Bão: <br><br>
Mẹ tôi ngã bệnh ho he<br>
Xin đồng chí phép sang hè về thăm? <br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Việc đi phép để xem lại đã<br>
Sáng mai vào sẽ trả lời cho<br>
Bão: <br><br>
Xin đa tạ kính mến chào<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Mai vào thật sớm tôi nhờ tí ngăn …<br><br>
Thúy Hoa: tay cầm trái chanh vừa lột vừa ăn vì quá thèm chua …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Chào thủ trưởng tôi bàn chút việc<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thúy Hoa ơi! Nói thử nghe sao? <br>
Thúy Hoa: <br><br>
Chanh chua tôi thích ăn nào<br>
Nôn nao, ói mửa ngày hai ba lần<br> …
Ðại tá Phán: <br><br>
Thế thì thôi Hoa cần đi gấp<br>
Lấy sổ nầy để nạo phá thai …<br>
Bão: <br><br>
Vâng lời thủ trưởng hôm qua<br>
Hôm nay đến sớm nhận lời từ đây<br> …
Ðại tá Phán: <br><br>
Tình đồng chí như môi với lưỡi<br>
Tôi là người lớn trước tuổi anh<br>
Giờ tôi nhã ý phong phanh<br>
Cô Hoa sẽ gởi duyên lành cùng anh<br>
Bão: <br><br>
Thưa đồng chí tôi mong từ trước<br>
Ước mơ nầy tôi giấu trong gan …<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Đồng chí Hoa, Thúy Hoa lên gấp<br>
Có việc cần tới tấp bàn ngay<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thưa vâng! Không dám chối lời<br>
Đang chờ thủ trưởng cho lời hay thông<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Tôi nhận thấy song song vừa lứa<br>
Hai đứa bay phải hứa yêu nhau<br>
Nước trà thay thế trầu cau<br>
Anh em đồng đội xây cầu pháo hoa<br>
Bão về xã phải là chủ tịch<br>
Hoa là người giử chức bí thư<br>
Vợ chồng sinh sống an cư<br>
Tha hồ cai quản dân ngu trong làng…<br><br>
Màn 2<br>
Ngôi biệt thự của một doanh gia đã bị quốc hữu hóa sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, trong chương trình cải tạo tư sản, được Ðại tá Phán đề xuất cấp cho Bão và Thúy Hoa. <br>
Một năm sau khi Ðại tá Phán ép gã Thúy Hoa cho Bão, sau khi Thúy Hoa có thai với Ðại tá Phán. Tại ngôi biệt thự nầy vừa là nhà ở của vợ chồng Bão và Thúy Hoa, đồng thời là văn phòng Ủy Ban nhà nước xã… Thúy Hoa đang ngồi rà sóat hồ sơ tại bàn làm việc, còn Bão thì ru con ngủ trong chiếc võng đong đưa…<br><br>
Bão: <br><br>
Sống bình đẵng ngang hàng nhau cả<br>
Thế cho nên bà mới đè tôi<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Đè gì mà nói lôi thôi<br>
Vệ sinh lo dọn, con tè trong nôi<br>
Bớ anh Bão đi ra mở ngõ<br>
Có khách vào ngoài sửa kêu oan<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Chào Hoa đồng chí bằng an<br>
Sanh trai hay gái nói anh nghe nào? <br><br>
Bão: trong tư cách ghen tức với Ðại tá Phán đến thăm Thúy Hoa, nhưng bị khớp bởi vị Ðại tá Phán không những đỡ đầu cho Bão mà là ân nhân của Bão nữa cho nên Bão nhé mặt thủ trưởng …<br><br>
Bão: <br><br>
Em ở nhà hầu lo tiếp khách<br>
Anh đệ trình tài liệu khẩn nhanh…<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Bé nầy giống hệch mặt anh<br>
Như là khuôn đúc của ánh đó rồi …<br><br>
Ðại tá Phán: vừa bồng bé gái và hôn nựng Thúy Hoa …<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Con của cha, cha đây cưng lắm<br>
Lớn nhanh lên theo đảng nghe con<br>
Chung lo xây dựng nước non<br>
Ngàn năm độc lập không còn thương đau<br>
Bão: <br><br>
Hoa hởi Hoa! Em mau mở cửa! <br>
Thúy Hoa: <br><br>
Cửa với nẽo tự mở trèo vô<br>
Bão: <br><br>
Sao em ăn nói hồ đồ! <br>
Thúy Hoa: <br><br>
Ông không được phép hằm hồ với tôi! <br><br>
Bà Phán: sau khi Việt đi cải tạo bởi Đại tá Phán muốn cắt đứt liên hệ giữa Thúy Hoa và Việt, để ông ta cưỡng đọat Thúy Hoa. Sau khi Việt đi tù cải tạo bà Phán quá đau buồn phần thì nhớ đến các con, không biết chúng nó ở Phương nào, bằng bỏ trốn vùng kinh tế mới để đi tìm con và trở thành người ăn mày trong xã hội Cộng sản…và vô tình lang thang đến nhà của Thúy Hoa hy vọng sẽ xin được ít gạo hoặc tiền lẽ: <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Lạy ông! Lạy bà thương già nghèo khổ! <br>
Giúp đồng tiền bát gạo làm ơn! <br>
Bão: <br><br>
Ngày nay không cảnh xin cơm<br>
Bà xin với xỏ theo chân ngụy quyền<br>
Muốn hưởng cảnh ăn nhàn bóc lột<br>
Đi theo tôi vào trại tập trung …<br>
Bà Phán: <br><br>
Lạy ông chớ có hành hung<br>
Tha già đói rách tranh nanh hung tàn! <br><br>
Thúy Hoa: cảm nhận ra Bà Phán là người mẹ chồng đã hứa hôn, khi gặp Bà Phán thì quá đau lòng và không thể quay mặt làm ngơ …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Chào má Phán! Má còn nhớ cháu<br>
Thúy Hoa bạn Việt đây nầy<br>
Chung vui với cháu vài ngày được không? <br>
Bà Phán: <br><br>
Cảm ơn bà rộng lòng đóa tưởng? <br>
Kẻ hèn nầy không đáng ở đây<br><br>
Thúy Hoa: nghe vậy quá xót xa và đau buồn, quay sang gây với Bão… <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Tù với đầy hù người vô tội<br>
Đói ta kêu do lỗi tại mình<br>
Bão: <br><br>
Em là người đảng chí tình<br>
Nếu còn nói vậy tôi trình cấp trên<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Đồ khốn kiếp đi lên trên đảng<br>
Trình với thưa cộng sản độc tài<br><br>
Bão: bị chạm tự ái và đáp lại với Thúy Hoa…<br><br>
Bão: <br><br>
Hôm nay mầy ở nhà ai? <br>
Mồ hôi xương máu của ai tuôn trào? <br>
Thúy Hoa: <br><br>
Nhà của dân mầy vào ăn cướp<br>
Kể từ nay tao khước từ mầy<br>
Mai lên tòa án kêu nài<br>
Để mà ly dị gia tài chia đôi<br>
Bão: <br><br>
Sao mầy nói những lời ngốc nghếch<br>
Gia tài này mình cướp của ai? <br>
Bởi vì công trạng cả hai<br>
Bí thư, chủ tịch đảng trao cho mình<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Tao với mầy không tình, không nghĩa<br>
Cuộc hôn nhân theo kiểu bán buôn<br>
Hôm nay tao thấy quá buồn<br>
Vợ chồng như thể một tuồng cải lương …<br><br>
Ðại tá Phán: khi thấy vợ cũ trở thành người vô gia cư đi ăn xin, không dám nhìn vợ và tự trốn khỏi nhà, và sau đó trở lại thăm con và Thúy Hoa quá xinh đẹp…nhân lúc Bão và Thúy Hoa bất hòa …<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Tại làm sao bay thường chểnh mãng<br>
Vợ với chồng như nước đun sôi? <br><br>
Thúy Hoa: đã bị tác động bởi hình ảnh của bà phán và Việt, nên trả thù êm ái Lúc nầy đệm bản nhạc Nâng niu vi Thúy Hoa đang mơ đến Việt …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Chồng em suy nghĩ lôi thôi<br>
Bảo em bỏ đảng bán nhà vượt biên …<br>
Bão: <br><br>
Thưa thủ trưởng hãy nghiên cứu kỷ<br>
Tôi không hề phản bội lương tâm<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Thôi! Thôi! Anh hãy ngậm câm<br>
Giúp anh làm lớn sắp tâm báo thù<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thưa đồng chí bỏ tù ảnh gấp<br>
Người đảng viên thóai hóa lương tâm<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Bão ơi! Tự giác quy hàng<br>
Theo tôi vào nghĩ ở làng trại lao …<br><br>
Màn 3<br><br>
Mười tám năm sau, một căn nhà vách lá phênh tre, trong nhà có treo mấy đàn va may chiếc bàn… Giáo sư âm nhạc Việt mãn hạng tù cải tạo lao động về saigon tìm me và sống bằng nghề dạy nhạc và được chính quyền thành phố phục hồi danh đự để dạy nhạc vì đảng cần những trí thức để giúp nền giáo dục lac hậu…<br><br>
Việt: <br><br>
Ta không tin, tin vào nước mắt<br>
Nước mắt nhiều gian dối thật cao<br>
Ta mong, ta mong, mong sao<br>
Lòng người chân thật như sao, trăng tròn …<br><br>
(Thúy Lê: hằng ngày trốn mẹ đến nhà Giáo sư Việt để học nhạc sau những buổi tan trường, vì không muốn về nhà mỗi khi nghe Cha mẹ bất hòa với nhau …)<br><br>
Thúy Lê: <br><br>
Thầy không tin vào giòng nước mắt<br>
Nước mắt nào thầy lại sầu bi? <br>
Việt: <br><br>
Đó là nước mắt lâm ly<br>
Của người bạn gái đã suy vì tình …<br>
Thúy Lê: <br><br>
Thầy nói vậy khi mình trót khóc<br>
Nước mắt nhiều mới gọi là yêu<br>
Em đây đâu khóc chi nhiều<br>
Tình yêu em đó tấm chồng là ai? <br>
Việt: <br><br>
Tuổi em nhỏ như lòai hoa dại<br>
Chưa đến ngày chớm nở hương thơm<br>
Em ơi! Em thấy thời gian<br>
Không ai hối thúc tạo nên bốn mùa<br>
Lòai chim kia theo mùa phát triển…<br>
Thúy Lê: <br><br>
Nhưng tình yêu không thiếu hãy thầy? <br>
Việt: <br><br>
Em đừng mơ mộng gío mây<br>
Giờ em tập hát với cây đờn nầy<br>
Bây giờ thầy bận phải đi …<br>
Thúy Lê: <br><br>
Thầy nên về sớm em đây buồn nè! <br><br><br>
(Đến tối Thúy Lê về nhà và tập đàn bên cây đờn piano, và Thúy Hoa đến ngồi bên cạnh con để nghe con hát và đàn …đệm bản nhạc Một Nhớ ...Một Lần thương...) <br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Con đàn hát, mẹ nghe một bản<br>
Thưởng thức tài con học nhà trường<br>
Thúy Lê: <br><br>
Con đàn mẹ hát bình thường
“Một lần nhớ…Một lần thương tình con<br><br>
(Bão đã bị đưa đi tù cải tạo sau 17 năm bởi Ðại tá Phán muốn trở lại với Thúy Hoa, khi mãn hạn tù trở về tìm thăm con và vợ là Thúy Hoa và con là Thúy Lê. Mặc bộ đồ cải tạo rách rưới và mang ba-lô đứng trước căn nhà xưa khi nhìn thấy Thúy Lê và hỏi…)<br><br>
Bão: <br><br>
Cháu ơi! Có phải căn nhà ngói?
Bà Bí thư trú ngụ đó không?
Thúy Lê: <br><br>
Nhà nầy chủ đó bớ ông
Cần chi thì nói, nếu không thì về
Bão: <br><br>
Cháu có phải Thúy Lê không nhỉ?
Thúy Lê: <br><br>
Sao ông biết rõ tên tôi?
Bão: <br><br>
Thúy Lê con ruột của Ba
Hôm nay cha đến dìu đưa con về
Thúy Lê: <br><br>
Ba sanh con sao mà không dưỡng
Bão: <br><br>
Ba đi tù từ lúc thôi nôi
Thúy Lê: <br><br>
Ba ơi! Ba đến tìm tôi…
Không gì lưu luyến đến lui làm phiền<br><br>
Bão: quì dưới chân Thúy Hoa vừa khóc vừa nói …<br><br>
Bão: <br><br>
Hoa hởi Hoa! Sao em nở vội<br>
Trách tấm lòng chung thủy của anh<br>
Dầu cho ngày tháng phai tàn<br>
Anh đây là Bão duyên lành là Hoa …<br><br>
Ðại tá Phán: kể từ ngày Ðại tá Phán đẩy Bão vào tù, ông ta luôn lui tới Thúy Hoa, nhưng lần này Ðại tá Phán đã bị thanh trừng vì theo nhóm bảo thủ thân Trung quốc, nhưng sau khi Trung quốc tấn công sáu tỉnh miền Bắc Việtnam…và nhóm cấp tiến thân Liên sô thanh trừng nhóm thân Tàu Cộng …và nhân dịp tại nhà xảy ra án mạng giữa người cha nuôi thanh tóan người cha đẻ nhưng Thúy Lê không hiểu đầu đuôi vì mẹ nàng chưa bao giờ tiết lộ sự thật về người cha của thúy Lê và nhân dịp biến cố của gia đình xảy ra Thúy Lê bôn ba sang trốn ở nhà Giáo Việt<br><br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Chào anh Bão ra tù lâu chứ? <br>
Bão: <br><br>
Cảm ơn ngài chiếu cố tới tôi<br><br>
Thúy Hoa: mục đích để trả thù rửa nhục cho bản thân nên nàng nói tọat sự thật để cho Bão biết về đưa con là Thúy Lê …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Tôi mạn phép nói đôi điều nhé<br>
Mong hai người cút khỏi nơi đây<br>
Nhà nầy không phải là nơi<br>
Để cho thú dữ tranh tài với nhau<br><br>
Bão: <br><br>
Vì hạnh phúc tình yêu trên hết<br>
Tại Phán ngài đào hố chôn nhau<br>
Thúy Hoa: <br><br>
Các ông tu hú, bào chao<br>
Ở rừng ở rú gây bao hận thù<br>
Thúy Lê: <br><br>
Ma! Má nói sao con đây không hiểu? <br>
Thúy Hoa: <br><br>
Ba của con ông Phán kia kia<br>
Phán sanh Bão dưỡng đề huề<br>
Ðại tá Phán: <br><br>
Con là của quí, ba sao bỏ đành<br><br>
(lúc ông Phán và Bão giành lấy Thúy Lê, và Bão vào nhà tìm khẩu súng đã dấu trước khi đi tù cải tạo và bắn ông Phán chết tại chỗ mục đích để trả thù…Trong lúc Thúy Lê vừa sợ hải vừa xấu hổ vì cảm nhận là đứa con ngọai hôn bởi người mẹ lăng lòan và quyết định bỏ nhà ra đi đến nhà Giáo sư Việt vì Thúy Lê đã yêu giáo sư Việt…)<br><br>
Thúy Lê: <br><br>
Em kêu hòai sao mà không thấy<br>
Tưởng rằng thầy không có ở đây? <br>
Việt: <br><br>
Thầy đang nhấm hớp nước trà<br>
Phì phà điếu thuốc ngỡ là mình say! <br><br>
Nam: Tìm Việt để hỏi tin tức về mẹ (bà Phán) <br><br>
Nam: <br><br>
Sao anh Việt dạo nầy vẫn khỏe? <br>
Mẹ của mình nay ở Phương mô? <br>
Việt: <br><br>
Thuở còn ăn củ ăn ngô<br>
Mẹ và tôi sống trong khu rừng gìa<br>
Tôi hẹn mẹ đến mùa lúa mới<br>
Kiếm ít tiền bỏ núi về dinh<br>
Ngờ đâu tai họa thình lình<br>
Bỏ mẹ một mình tôi phải vào lao! <br>
Nam: <br><br>
Anh bây giờ nghỉ sao nói thử<br>
Việt: <br><br>
“Sắp vào đòan Cộng sản thanh niên” <br>
Nam: <br><br>
Trơi ơi! Tôi đã phát điên<br>
Mang danh bộ đội vượt biên mấy lần<br>
Em đã chán lũ điên Cọng sản…<br>
Cũng là Phường bán nước tay sai<br>
Việt Nam biên giới tài nguyên<br>
Đảng dâng Tàu Cộng lấy tiền nuôi thân<br><br>
(Bà Phán: trở thành vô gia cư và thành ăn mày, lê lếch hết hang cùng ngõ hẽn ở khắp thành phố Saigon và đi tìm con sống ơ Phương nào. Bà đi chân đất, lưng gù, mặc quần áo rách rưới và mang bị chống gậy ăn xin …) <br><br>
Bà Phán: <br><br>
Thưa cậu! Thưa thầy! Cho lon gạo<br>
Giúp gìa đói khổ triền miên<br>
Trong cơn nghèo khổ tìm con Phương nào! <br><br>
Việt Nam: nhìn thấy mẹ gìa hai người mừng quá quì xuống đở mẹ hiền lên với nguồn hạnh phúc vô tận …<br><br>
Việt: <br><br>
Cộng sản đến đâu nhà tan nát<br>
Con mất cha, mẹ lại mất chồng<br>
Cầm kỳ thi họa nông thương<br>
Trở thành bần cố không đường tự do<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Việt Nam ơi! Ông trời có mắt<br>
Không để lòai yêu quỉ sống lâu<br><br>
Thúy Lê: hai tay bưng ly nước trà xanh mời bà Phán và nói… <br><br>
Thúy Lê: <br><br>
Con đây là phận hiếu dâu<br>
Tem trầu, bưng nước con hầu sớm trưa<br><br>
Bà Phán: <br><br>
Mẹ Việt Nam! Mến yêu tình cảm<br>
Mai con về dẫn dắt mẹ con<br>
Đến đây cho mẹ thăm mon<br>
Thắm tình dâu Rễ lại còn biết nhau<br><br>
Việt: Đệm bản nhạc Hoa huệ trắng<br><br>
Việt: <br><br>
Trải qua cuộc bể dâu mới biết<br>
Tâm dạ người phơi trắng đường quan<br>
Nếu đời cuộc sống bằng an<br>
Sông sâu đầy nước, cá tôm khó tường…
Xin mời khách bình thường vào cửa<br><br>
Thúy Hoa: vưa thấy Việt, bà Phán, và con gái Thúy Lê, bật ngã xỉu tại chỗ rụng rời rơi ống ngóai…<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Bớ đất trời anh Việt hởi anh<br>
Hởi mẹ Phán, Chúa bang lành<br>
Thúy Lê con đã trở thành lọan luân …<br><br>
Việt: <br><br>
Anh là Việt bạn thân năm trước<br>
Con người nầy tim óc như xưa<br>
Việt đây vẫn Việt, đong đưa với đời …<br><br>
Bà Bhán: <br><br>
Cảm ơn cháu dồi dào sức khỏe<br><br>
Thúy Lê: không đủ can đảm nhận người mẹ lăng lòan và gỉa vờ hỏi Việt …<br><br>
Thúy Lê: <br><br>
Hởi anh Việt bà đó là ai? <br><br>
Thúy Hoa: khóc nức nở và ngượng ngạo trả lời …<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Thúy Lê! Mẹ của con đây<br>
Thúy Lê: <br><br>
Trời ời! Mẹ ơi! Con dâu nhà nầy<br><br>
Thúy Hoa: <br><br>
Muôn ngàn khổ do người Cộng sản<br>
Tạo cảnh sầu cho đám lương dân<br>
Việt Nam đất nước điêu tàn<br>
Và nền đạo đức Việt Nam lộn tròng <br>
Cả văn Hóa, văn chương nghệ thuật<br>
Cọng sản làm đảo lộn hết trơn<br>
Việt Nam mất hết tiếng thơm<br>
Tình người nghĩa nước như rơm<br>
Cũng vì Cộng sản tạo hờn cho nhau. <br><br>
Màn<br><br>
Trại Cải tạo Đai bình, tỉnh Lâm Đồng, August 12, 1980<br><br>
Like
Comment
Share

Comments

2. I Love you for one Life
I remember you so much
Do you remember me, don’t you?
Not to lose one life in love…
See More
feeling lovely.
May be an image of rose
Like
Comment
Share